Tướng quân không muốn lên long sàng

(Trọng sinh) Tướng quân không muốn lên long sàng – Chương 6 + 7

Chương 6. Một chữ “Thảm” viết hoa in đậm gạch chân!

Ngày đó Cố Tri Giác bị thúc phụ mạnh mẽ trục xuất hồi hương, trong lòng hắn không phục, nửa đường liền nhảy xe chạy trốn, trên người nửa văn tiền cũng không có. Cũng may trên đường đi hắn gặp được một đồng hương cũng đang lên kinh dự thi, chính là Tề Hoàng. Văn danh của Cố Tri Giác ngày xưa ở quê có chút truyền xa, cũng coi như một tài tử có tiếng tăm không lớn không nhỏ. Tề Hoàng liền nhiệt tâm bao cả lộ phí ăn ở của Cố Tri Giác, dẫn hắn cùng vào kinh thành đợi kỳ thi.

Trong lúc này, Tề Hoàng không biết từ chỗ nào tìm được vài bộ đề mục, còn cầu Cố Tri Giác dựa vào đó viết mấy thiên văn chương cho gã tham khảo. Tục ngữ có câu, nhận được lợi ích từ người thì phải nể mặt người, mặt mũi Cố Tri Giác lại mỏng, liền giúp gã viết, ai ngờ trong đó lại có đề mục của kỳ khoa khảo lần này.

Âu Dương Giác lập tức thay nguyên chủ Cố Tri Giác giải thích: “Thần lúc ấy không hề biết đó là đề thi.”

Ngô Hiển Vi cười lạnh: “Có hung thủ nào lại thừa nhận bản thân giết người chứ? Hoàng Thượng, xin ngài hãy giao Cố Tri Giác cho thần thẩm tra, khoa khảo là chuyện ảnh hưởng đến rường cột nước nhà, hiện giờ còn liên lụy đến Tân khoa Trạng Nguyên, thần không dám lỗ mãng kết luận.”

Âu Dương Giác thật sự không nhớ rõ bản thân rốt cuộc có thù oán tày đình gì với Ngô Hiển Vi. Khi còn sống Ngô Hiển Vi dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng muốn mưu hại hắn, bây giờ đối với một Cố Tri Giác có tướng mạo giống hệt hắn vẫn như cũ nghiến răng nghiến lợi, nhất quyết không tha!

Yến Phượng Nguyên đứng dậy: “Hoàng Thượng, thần tình nguyện làm người bảo đảm cho Trạng Nguyên lang, cũng tin tưởng gia phong nhà Cố tướng nhất định sẽ không xuất hiện loại chuyện rối loạn kỉ cương này. Án lộ đề lần này là do Tề Hoàng và Lý lão đầu kia gây nên, dựa theo luật pháp mà nói, Cố Tri Giác là người không biết không có tội.”

Ngô Hiển Vi lập tức nói: “Cũng vì liên quan đến Cố tướng nên mới càng phải điều tra rõ ràng, nếu là người trong sạch tất nhiên sẽ được trả lại công đạo, nhưng nếu cứ không minh bạch mà cho qua như vậy, chẳng phải sẽ càng khiến người trong thiên hạ nghi ngờ gia phong nhà Cố tướng sao?”

Âu Dương Giác vô cùng đau đầu. Ngô Hiển Vi này căn bản thấy ai cũng cắn, không chỉ lúc trước dám cùng Âu Dương Giác đang như mặt trời ban trưa đối nghịch, bây giờ ngay cả lời của Yến Phượng Nguyên cũng dám dội trở về.

Giằng co một lúc, Yến Tử Phục rốt cuộc mở miệng. Y hướng Ngô Hiển Vi nói: “Nếu đã như vậy, cứ giao Cố Tri Giác cho ngươi thẩm vấn đi.”

Một thanh âm lộp bộp mạnh mẽ vang lên trong lòng Âu Dương Giác. Không phải hắn sợ Ngô Hiển Vi sẽ thừa cơ động chút tay chân, hắn chỉ đột nhiên cảm thấy chuyện này cực kỳ không đúng! Hắn và Yến Tử Phục ở cùng nhau nhiều năm như vậy tất nhiên sẽ vô cùng hiểu rõ đối phương, Yến Tử Phục căn bản không thể dễ dàng đáp ứng giao ra Cố Tri Giác như thế! Trừ phi là Yến Tử Phục cố ý cùng Ngô Hiển Vi kẻ xướng người hoạ…!

Âu Dương Giác và Yến Phượng Nguyên đưa mắt nhìn nhau, lại càng xác định suy đoán của bản thân: Yến Tử Phục đã sớm đoán được Yến Phượng Nguyên sẽ đến giúp Cố Tri Giác giải vây, cho nên Ngô Hiển Vi mới ở sau lưng đuổi tới bẩm báo chuyện lộ đề, sau đó mạnh mẽ đem án kiện liên lụy đến trên người Cố Tri Giác. Đứng trước một tội danh treo trên đỉnh đầu như vậy, sẽ có thể thuận lý thành chương bắt giam Cố Tri Giác bỏ tù…

Chuyện tiếp theo, Âu Dương Giác không dám nghĩ nữa. Yến Tử Phục vì muốn đem Cố Tri Giác giữ lại bên người, bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng có thể dùng, căn bản không thể nói lý!

Yến Phượng Nguyên còn muốn tranh cãi, lại bị Yến Tử Phục cản trở về.

Âu Dương Giác lập tức bị giải đi ngay tại chỗ.

***

Âu Dương Giác không bị đưa vào trong lao, mà bị đưa vào một biệt viện nằm sâu trong hậu cung.

Trên đường đi hắn đã có chuẩn bị, vì vậy cũng chỉ có chút kinh hãi “nho nhỏ”. Chỉ là chút kinh hãi nho nhỏ này cũng đủ khiến hắn trật khớp hàm. Nếu nói trước đó hắn đối với bộ dáng si tình của Yến Tử Phục cũng có chút cảm động, nhưng giờ phút này hắn chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ!

Thật sự là đáng sợ đến cực điểm!

Âu Dương Giác ngồi trên ghế, trong lòng không ngừng hô quá đáng sợ, bề ngoài lại không lộ ra mảy may, bình tĩnh mặc người khác vây xem.

“Người khác” ở đây chính là các chủ nhân của biệt viện này – nhóm nam sủng trong truyền thuyết của Yến Tử Phục. Âu Dương Giác không biết, cũng không muốn biết Yến Tử Phục rốt cuộc đã từ chỗ nào tìm được nhiều người giống hắn đến như thế!

Đúng vậy, tướng mạo của những nam sủng này, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tương tự Âu Dương Giác.

Âu Dương Giác rất lo lắng buổi tối bản thân sẽ gặp ác mộng, tối qua hắn ở phủ Thừa Tướng không hề ngủ ngon, cả đêm đều nằm mơ thấy Yến Tử Phục cầm một cái móc câu không ngừng đào móc bụng hắn, đau đến cả người hắn đều đổ mồ hôi lạnh, tựa như đã trở về khoảnh khắc uống xong ly rượu độc kia.

May mà nhóm nam sủng cũng không định làm gì hắn, chỉ vây xem một lúc liền chia nhau ngồi xuống, tốp năm tốp ba cắn hạt dưa bắt đầu bàn tán trò chuyện.

“Ta nghe nói hắn là Tân khoa Trạng Nguyên.”

“Ta còn nghe nói hắn và Âu Dương tướng quân hệt như cùng một khuôn khắc ra.”

“Chậc, Âu Dương tướng quân càng có phong vị nam nhân hơn hắn.”

“Biết ngươi may mắn từng gặp qua Âu Dương tướng quân rồi, có cần suốt ngày lấy ra khoe khoang không hả?”

Âu Dương Giác: “…”

Cái cảm giác hắn chỉ mới chết năm năm nhưng trên thế gian đã không còn ai bình thường nữa này tuyệt đối là ảo giác đúng không? Hắn trước kia chưa từng thấy qua nam sủng, ngay cả phi tần đấu đá tranh sủng cũng chưa từng gặp qua, trong nhà chỉ có một mẫu thân, trong hậu cung Yến Tử Phục cũng chỉ có một hoàng hậu… Chẳng lẽ đây mới là thái độ bình thường của hậu cung à?

“Ngươi đừng sợ.” Một thư sinh tuổi tác khá lớn, thoạt nhìn tương đối ôn hòa an ủi Âu Dương Giác, “Người nơi này không có ác ý đâu, chỉ là rảnh rỗi quá nên có chút nhàm chán. Hai ngày nay chuyện của ngươi lại ồn ào huyên náo, cho nên chúng ta đều có chút hiếu kỳ.”

Âu Dương Giác: “… Ta có thể hỏi một câu không, các ngươi đều là bị Yến, khụ khụ, Hoàng Thượng đoạt về à?”

Thư sinh nở nụ cười: “Không, chúng ta tuy rằng có đủ hạng người, nhưng đều xuất phát từ tự nguyện. Như ta trước khi vào cung là một thanh quan, Tri phủ sau khi nhìn thấy ta liền trở nên kích động, chuộc thân cho ta rồi đưa ta vào cung. Đương nhiên ông ta cũng không được thăng quan tiến chức như ông ta mong muốn, Hoàng Thượng chỉ thu ta, sau đó đuổi ông ta đi.”

Âu Dương Giác nghe xong có chút kỳ quái: “Ý của ngươi là, các ngươi không phải Hoàng Thượng tìm về, mà là do các quan viên muốn tìm đường tắt leo lên, cố ý đưa tới?”

Thư sinh gật gật đầu: “Ta biết ngươi nhất định sẽ hiểu lầm Hoàng Thượng, kỳ thật theo ta nghe được, chỉ có một mình ngươi là bị Hoàng Thượng…” Y tạm dừng một chút, nhưng không cách nào nói ra hai chữ “cường đoạt”, liền xem như bỏ qua, chỉ nói, “Hoàng Thượng không có ác ý đâu, Trạng Nguyên lang đừng quá mức khủng hoảng.”

Âu Dương Giác thầm nghĩ, chẳng lẽ phải để ta và y ở trước mặt các người lăn giường thì mới gọi là có ác ý hả???

Âu Dương Giác lại thử hỏi thăm một chút tình huống, sau đó nói dối đã mệt rồi cần phải nghỉ ngơi để đuổi khách. May mà hắn được ở một phòng riêng, đêm khuya có chạy trốn cũng tương đối thuận tiện.

Dựa theo tình báo hắn hỏi được, Yến Tử Phục từ trước đến nay sẽ không qua đêm ở nơi này, nhiều nhất là ban ngày đến ngồi một lát, cùng mọi người trò chuyện chút ít liền đi .

Về phần động cơ Yến Tử Phục làm thế, Âu Dương Giác không có hứng thú muốn biết, người đã chết qua một lần, rất nhiều chuyện đều sẽ xem nhẹ, kể cả tình cảm. Hắn khi còn sống luôn toàn tâm toàn ý với Yến Tử Phục, nhưng Yến Tử Phục vẫn như cũ không tin hắn, đến cuối cùng còn tước đi binh quyền của hắn, ban cho hắn một ly rượu độc. Người cũng đã chết, y làm ra bộ dáng si tình còn có tác dụng gì? Cái dáng vẻ đó rốt cuộc để cho ai xem? Cho dù Yến Tử Phục có thật sự hối hận không kịp, thì đó cũng là chuyện của y, ai cũng phải tự nhận lấy hậu quả cho sai lầm của mình gây ra.

Chuyện đến nước này, thứ Âu Dương Giác sợ nhất chính là bị Yến Tử Phục nhận ra. Bây giờ thời gian ngắn còn tốt, đợi đến sau này, chỉ sợ Yến Tử Phục sẽ phát hiện ra trong cơ thể Cố Tri Giác là linh hồn Âu Dương Giác. Yến Tử Phục cũng không ngốc, y rất thông minh, sẽ không dễ dàng bị qua mặt, mà Âu Dương Giác cũng không tự phụ đến mức cảm thấy bản thân có thể lừa được Yến Tử Phục trong suốt quãng thời gian dài như vậy.

Mà một khi bị Yến Tử Phục phát hiện thân phận thật, Âu Dương Giác căn bản không dám nghĩ đến kết cục của bản thân, đó tất nhiên là một chữ THẢM được viết hoa in đậm gạch chân! Chỉ cần hơi chút nghĩ đến chuyện này, hắn cũng có thể cảm giác được dạ dày bản thân lại quặn lên đau đớn.

Tóm lại nhất định phải trốn, phải bỏ trốn ngay lập tức!

___________________

Chương 7. Giọng nói quê hương đã đổi, dung mạo vẫn như xưa

Đêm khuya nguyệt hắc phong cao, thích hợp cải trang lẩn trốn.

Âu Dương Giác tìm lý do chắp vá mượn được một thân hắc y từ nhóm nam sủng, dán góc tường yên lặng bước tới. Đi tới cửa, trước cửa có hai thủ vệ.

Nếu đổi thành lúc trước, Âu Dương Giác có thể giải quyết ngay không chút vấn đề, nhưng hôm nay hổ lạc đồng bằng, khối thân thể Cố Tri Giác này của hắn phỏng chừng bắt gà cũng không bắt nổi, tùy tiện xông ra chỉ khiến bứt dây động rừng.

Đường này không thông thì đổi đường khác! Âu Dương Giác quay trở lại trong viện, bắt đầu leo thang. Trước đó hắn đã lợi dụng lúc cơm nước xong đi dạo xung quanh để đánh giá tình huống, đầu tường bên này của biệt viện lót gạch rất bằng phẳng, chỉ cần lúc đạp lên cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề. Thế nên hắn quyết định từ đầu tường leo ra, bởi chuyện này không cần công phu gì cả, chỉ cần can đảm và cẩn thận một chút là được. Chỉ cần hắn ra khỏi biệt viện này, tự nhiên sẽ có biện pháp ra khỏi cung!

Được rồi, hắn quyết định bí quá hoá liều đi tìm Hoàng hậu.

Khi còn sống, Âu Dương Giác và Hoàng hậu chỉ chạm mặt nhau ba lần, nói với nhau cộng lại không quá mười câu, tóm lại chính là hai chữ: Không quen. Nhưng không phải vì Hoàng hậu không muốn nói chuyện với hắn, dù sao hai người bọn họ vốn đâu có hiềm khích gì, chỉ là mỗi lần vừa nhìn thấy nhau, đám người xung quanh đều thủ sẵn tư thế chuẩn bị tùy thời can ngăn bọn họ, chỉ như thế cũng đủ làm hai người xấu hổ rồi.

Âu Dương Giác cảm thấy đầu óc mấy người này tuyệt đối có bệnh. Tuy rằng hắn không thể bảo đảm từ trước đến nay chưa từng đánh phụ nữ, nhưng hắn cũng đâu phải tên điên, tại sao phải đánh Hoàng hậu? Ngại mệnh mình quá dài hả?!

Có đôi khi Âu Dương Giác mười phần không rõ ấn tượng ngang ngược, hại nước hại dân mà bên ngoài đối với mình rốt cuộc đến từ đâu. Hắn khắp nơi khiêm tốn có lễ, gặp ai cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười hòa nhã, mỗi ngày đều lo lắng bị người nắm thóp, nhưng kết cục vẫn thảm đến như thế!

Tóm lại, Âu Dương Giác tin tưởng Hoàng hậu sẽ đồng ý giúp bản thân một tay. Hắn đã thử nghĩ, nếu mình là Hoàng hậu chắc chắn sẽ làm như vậy, bởi chỉ cần là người bình thường nhất định sẽ đem Âu Dương Giác đuổi được bao nhiêu xa liền đuổi đến bấy nhiêu xa!

Về phần chuyện sau khi ra khỏi cung, Âu Dương Giác cũng đã nghĩ xong.

Phủ Thừa Tướng hắn tuyệt đối sẽ không trở về để chui đầu vô lưới, huống chi hắn cũng không có gì muốn nói với Cố tướng. Hắn chỉ có thể xin lỗi Cố tướng, mang thân thể Cố Tri Giác chạy trước, cùng lắm thì nếu sau này linh hồn Cố Tri Giác trở lại, hắn sẽ chủ động rời đi coi như đền bù vậy.

Hắn cũng nghĩ đến việc đến phủ Trấn Quốc tướng quân một chuyến thăm người nhà. Tuy rằng nghe nói Yến Tử Phục phụng dưỡng/giam lỏng người nhà của mình không tệ lắm, nhưng vẫn phải tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm.

Nhưng hắn cũng không có ý định mang theo người nhà bỏ trốn. Đầu tiên không nói đến chuyện hắn đã chết cách đây năm năm, lúc này đột nhiên xuất hiện có dọa ngất phụ mẫu và muội muội hay không, lỡ như ngày nào đó linh hồn Cố Tri Giác trở lại, việc hắn lại chết một lần nữa đối với người nhà của hắn mà nói tuyệt đối không phải là loại chuyện vui vẻ gì.

Thứ hai nếu hắn mang theo người nhà bỏ trốn, vậy khác gì trực tiếp nói cho Yến Tử Phục biết hắn chính là Âu Dương Giác? Như vậy dù có chạy trốn đến chân trời góc biển, hắn nhất định cũng có một ngày bị y đào ra. Bây giờ chỉ để Yến Tử Phục nghĩ rằng Cố Tri Giác chạy, một thế thân mà thôi, cũng không đáng phải bỏ quá nhiều công sức tìm kiếm đến thế.

Âu Dương Giác đem mọi quan hệ lợi hại phân tích qua một lần, thật cẩn thận ghé vào đầu tường quan sát lộ tuyến của thị vệ tuần tra.

Trong chớp mắt khi hắn vừa định lợi dụng khe hở lúc thị vệ thay ca leo tường rời khỏi, bỗng nhiên trước mắt một bóng đen nho nhỏ xẹt qua. Âu Dương Giác sợ đến mức toát cả một thân mồ hôi lạnh, vội vàng nghiêng người tránh thoát con mèo đột nhiên xuất hiện này, lại nghe được một thanh âm lạch cạch vang lên ở phía đầu tường.

Trong lòng Âu Dương Giác một thanh âm lộp bộp vang lên, hắn vội vàng nằm phục người xuống sát tường, cố gắng hợp lại thành một với đám gạch ngói.

Thẳng đến khi thanh âm Yến Tử Phục từ phía dưới vang lên: “A Giác, nơi đó rất nguy hiểm, ngươi mau xuống đây.”

Âu Dương Giác nghiêng đầu qua, cùng Yến Tử Phục đang đứng dưới đất ngẩng mặt lên, bốn mắt nhìn nhau.

Âu Dương Giác: “…”

Không phải đã nói từ trước đến nay Hoàng Thượng không hề qua đêm ở nơi này hả?! Rốt cuộc Cố Tri Giác có ma lực gì chứ?! Lấy không bằng đoạt, đoạt không bằng đoạt không được phải không hả?!

Yến Tử Phục vẫn ở dưới đất thúc giục, Âu Dương Giác hạ quyết tâm, quyết định không tiếp tục dây dưa nữa.

Âu Dương Giác chậm rãi bò về.

Yến Tử Phục nhẹ nhàng thở ra.

Âu Dương Giác bò lại nóc nhà, nhưng không phải bò xuống, mà tiếp tục hướng đỉnh nóc bò đến.

Yến Tử Phục ngẩn người: “A Giác! A Giác ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi sợ độ cao trẫm sẽ bảo thị vệ đón ngươi xuống, ngươi đừng cử động!”

“Bảo mọi người không được nhúc nhích!” Âu Dương Giác đứng trên nóc nhà, gió đêm không ngừng thổi tới, nhưng không gì sánh được với bình tĩnh trong lòng hắn, “Hoàng Thượng, ta một lòng muốn đền đáp triều đình lưu danh sử sách, chứ không muốn trở thành trò cười cho người trong thiên hạ. Nếu hôm nay Hoàng Thượng không chịu buông tay, ta liền từ đây nhảy xuống, coi như kết thúc mọi chuyện.”

Nội tâm nhóm thị vệ rơi vỡ đầy đất, bọn họ một chút cũng không muốn chứng kiến một màn không khác gì hát hí khúc này có được không vậy?!

Âu Dương Giác thật ra không hề nắm chắc, hắn biết tính tình Yến Tử Phục lúc bình thường rất tốt, nhưng không có nghĩa một quân chủ bị người khác uy hiếp cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Huống chi đây chỉ là một “Cố Tri Giác” có khuôn mặt tương tự, Yến Tử Phục cố chấp một hai lần cũng bình thường, nhưng nếu thật sự vì một thế thân không ngừng lui một bước lại thêm một bước, vậy cũng quá khiến Âu Dương Giác thất vọng rồi.

Yến Tử Phục trầm mặc hồi lâu, nói: “A Giác, ngươi xuống trước. Sau khi ngươi xuống, trẫm lập tức phái người đưa ngươi về phủ Thừa Tướng, sau này ngươi cứ tiếp tục vào triều làm quan, xem như chuyện hai ngày nay chưa từng xảy ra.”

… Thất vọng.

Âu Dương Giác kỳ thật không thể nói rõ tâm tình bản thân lúc này, có thất vọng, cũng có chút phiền muộn. Hắn không vội đi xuống, nhưng không phải vì không tin lời bảo đảm của Yến Tử Phục, mà là vì cảm thấy bi thương. Nếu có thể, hắn rất muốn hỏi Yến Tử Phục một câu: Làm như vậy có ý nghĩa sao?

Quấn lấy một người xa lạ có dung mạo tương tự không buông, lúc trước lại ngoan độc nhẫn tâm bức người thật đến con đường chết. Có ý nghĩa sao?

Âu Dương Giác cuối cùng vẫn leo xuống. Hắn vừa đặt chân xuống đất, Yến Tử Phục liền vội vàng bước đến hỏi han.

Âu Dương Giác thật sự rất muốn chất vấn y, nhưng vẫn đem vấn đề nuốt lại trong bụng, hướng Yến Tử Phục khách sáo mà cung kính nói: “Cảm tạ đại ân đại đức long ân hạo đãng của Hoàng Thượng.”

Yến Tử Phục vốn định nhân cơ hội nắm lấy tay hắn, nghe vậy liền cứng đờ tại chỗ, lại giống như nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt nhìn Âu Dương Giác dần trở nên nghiêm túc, rốt cuộc trở thành một cái nhìn thâm thúy mà lạnh lùng.

Âu Dương Giác nghĩ, đây mới là ánh mắt ngươi nên có khi nhìn ta.

***

Âu Dương Giác được hộ tống về phủ Thừa Tướng, vừa về đến liền ngã bệnh, dọa Cố Hoài sợ tới mức sắc mặt xanh trắng một trận, còn túm lấy thái y ở ngoài cửa hỏi han cả nửa ngày. Âu Dương Giác nằm trên giường bệnh, một bên giả chết một bên nghe lén, trong lòng dở khóc dở cười. Thật không nhìn ra Cố tướng lại có suy nghĩ tân thời như thế, còn hoài nghi là do Yến Tử Phục trên giường quá thô lỗ mới mới hại cháu mình sốt cao đến vậy…

Âu Dương Giác đang lúc bệnh nặng vẫn không nhịn được nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Không tới hai ngày, thánh chỉ đã đến, chiếu rằng Tấn Vương Yến Phượng Nguyên đã ngày đêm không ngủ điều tra rõ ràng chuyện lộ đề rối loạn kỉ cương, Tề Hoàng đã nhận tội rằng lúc trước là gã vu hãm Trạng Nguyên Cố Tri Giác, chứ mọi chuyện không hề liên quan gì đến Cố Tri Giác, còn việc nơi nhậm chức của Trạng Nguyên sẽ đợi người lành bệnh rồi quyết định sau, vân vân và mây mây.

Lúc này Âu Dương Giác không còn đặc quyền, đành phải kéo thân thể bệnh tật gượng dậy tiếp chỉ. Tiếp chỉ xong, tiễn bước công công truyền chỉ, Âu Dương Giác liền vẻ mặt thảm thiết hướng Cố Hoài làm nũng: “Thúc phụ, con không làm quan có được không?”

Cố Hoài thần tình đờ đẫn: “Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì…”

Âu Dương Giác: “…”

Nếu đã định sẵn khắp thiên hạ này đều là đất của vua, mà người trong thiên hạ ai cũng là thần tử của vua, Âu Dương Giác cũng thuận theo tự nhiên. Nhưng quan trọng nhất là hắn quá hiểu Yến Tử Phục, nếu phản kháng quá mức sẽ dễ mất nhiều hơn được.

Đợi thân thể tốt lên một chút, Âu Dương Giác thừa dịp sáng sớm Cố tướng vào triều liền chuồn khỏi phủ Thừa Tướng. Đi chưa đến một con phố, một cánh cửa quen thuộc đã hiện ra trước mặt hắn – phủ Trấn Quốc tướng quân.

Năm năm qua đi, phủ Tướng Quân không hề có chút hoang tàn như trong tưởng tượng, mà phảng phất như vẫn còn dáng vẻ hưng thịnh năm đó. Đại môn vẫn rộng mở, tiểu tư vẫn vội vàng quét lá.

Âu Dương Giác đứng ở cửa trong chốc lát, vẫn quyết định không đi vào. Hiện giờ hắn vẫn chưa xác định được chuyện bản thân chiếm thân thể Cố Tri Giác là thế nào, nói ra không những không có ý nghĩa, còn liên lụy đến người nhà đang trải qua những ngày tháng an ổn.

Không ngờ hắn vừa quay người lại liền nhìn thấy muội muội đang bước đến từ phía đối diện.

Bốn mắt nhìn nhau, Âu Dương Giác nhất thời choáng váng, ấp úng nói: “Này, chuyện này…”

Âu Dương tiểu muội lại kinh hỉ nói: “Ngươi chính là vị Trạng Nguyên kia!”

Âu Dương Giác: “Hả?”

Âu Dương tiểu muội nhiệt tình hỏi: “Ngài là Tân khoa Trạng Nguyên, Cố Tri Giác đại nhân đúng không?”

Âu Dương Giác: “… À, phải.”

Hết chương 6 + 7

3 bình luận về “(Trọng sinh) Tướng quân không muốn lên long sàng – Chương 6 + 7

  1. Người cũng đã chết, y làm ra bộ dáng si tình còn có tác dụng gì? Cái dáng vẻ đó rốt cuộc để cho ai xem? Cho dù Yến Tử Phục có thật sự hối hận không kịp, thì đó cũng là chuyện của y, ai cũng phải tự nhận lấy hậu quả cho sai lầm của mình gây ra.

    Câu này làm ta tâm đắc quá luôn í :”>

    Thích

Bình luận về bài viết này